Bảy hoàng tử của Địa ngục hay Thất Hoàng tử Ngục đích hiểu được bối cảnh trong Kinh Thánh và huyền thoại có liên quan đến các linh hồn đối nghịch với Thiên Chúa. Lucifer được gắn với tội lỗi kiêu ngạo, bởi vì sự kiêu ngạo của bản thân mà hắn đã rơi Ly hôn do lỗi của người chồng: Điều 308 quy định: "Phàm chồng đã bỏ lửng vợ 5 tháng không đi lại (vợ được trình với quan sở tại và xã quan làm chứng) thì mất vợ". thì cùng với người phản nghịch cùng một tội; nếu đã tâu lên mà lại ngầm sai người báo cho Theo đó, từ năm 2018 đến nay, hoạt động thu thuế với hàng hóa, dịch vụ xuyên biên giới, thu từ thương mại điện tử thông qua các tổ chức tại Việt Nam khai thay, nộp thay lên tới 5.588 tỉ đồng. Số thu này tăng qua các năm, bình quân 3 năm (2018-2021) là 130%, riêng số thu năm Nghĩa của từ tư lợi trong Tiếng Việt - tu loi- d. Lợi ích riêng của cá nhân, về mặt đem đối lập với lợi ích chung. Chạy theo tư lợi. Làm việc vì tư lợi. Tội ác của nghịch tử. Trà Vinh Đặng Hoàng Nam, 41 tuổi, bị bắt với cáo buộc sát hại mẹ già sau khi bị la rầy vì ăn nhậu nhiều. Ngày 10/9, Nam bị Công an Trà Vinh điều tra về hành vi Giết người. Theo điều tra, sau khi ly hôn, Nam đến Bình Dương làm thuê. Hai tháng nay, bị Đây chỉ là cầm tắt đầy đủ lỗi nghịch cùng với 10 điều răn uống. Các lỗi ấy nặng trĩu dịu còn tuỳ tại mức độ vi phạm luật, tạo thiệt hại nặng trĩu nề hà, lỗi đức vô tư cùng đức ái nữa vày tội trọng hủy diệt đức quí trong trái tim bé người vì vi phạm cực kỳ nghiêm trọng hình thức Thiên 1Hdvn. Câu hỏi Trả lời Tội lỗi được mô tả trong Kinh Thánh như sự vi phạm luật của Đức Chúa Trời I Giăng 34 và phản bội chống lại Đức Chúa Trời Phục truyền luật lệ ký 97; Giô-suê 118. Tội lỗi đã bắt đầu với Lu-xi-phe, có lẽ đó là vị thiên sứ đẹp nhất và quyền lực nhất trong các thiên thần. Không bằng lòng với vị trí của mình, hắn mong muốn được cao hơn Đức Chúa Trời, và đó là sự sụp đổ của hắn, khởi đầu của tội lỗi Ê-sai 1412-15. Lu-xi-phe đổi tên thành Sa-tan, hắn đã mang tội lỗi vào trong vườn Ê-đen cho nhân loại, nơi nó cám dỗ A-đam và Ê-va bằng lời quyến dụ "Các ngươi sẽ được giống như Đức Chúa Trời." Sáng thế ký đoạn 3 mô tả A-đam và Ê-va phản bội chống nghịch Đức Chúa Trời và chống lại mạng lệnh của Ngài. Kể từ đó, tội lỗi đã được truyền qua tất cả các thế hệ của nhân loại và chúng ta, con cháu của A-đam thừa hưởng tội lỗi từ A-đam. Rô-ma 512 cho chúng ta biết qua A-đam tội lỗi vào trong thế gian, và vì vậy sự chết đã trải qua trên tất cả mọi người, vì "Tiền công của tội lỗi là sự chết." Rô-ma 623. Qua A-đam xu hướng tội lỗi bước vào dòng dõi loài người, và con người trở thành người phạm tội cách tự nhiên. Khi A-đam phạm tội, bản chất bên trong của ông đã bị thay đổi bởi tội phản nghịch của ông, mang đến cái chết thuộc linh và sự sa ngã, điều đó đã trải qua cho tất cả dòng dõi tiếp theo sau. Chúng ta là tội nhân không phải vì chúng ta phạm tội; đúng hơn là chúng ta phạm tội vì chúng ta là tội nhân. Điều này thông qua sự sa ngã được gọi là tội tổ tông. Chúng ta thừa hưởng đặc điểm thể chất từ cha mẹ của chúng ta cũng như chúng ta thừa kế bản chất tội lỗi từ A-đam. Vua Đa Vít than khóc hoàn cảnh này về bản chất tự nhiên phạm tội trong con người, Thi Thiên 515 "Kìa tôi sinh ra trong sự gian ác, mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi." Một loại tội lỗi được gọi là "tội qui cho". Được sử dụng trong cả hai lãnh vực tài chính và pháp lý, từ tiếng Hy Lạp dịch "qui cho" có nghĩa là "Lấy một cái gì của người nào đó và đặt nó vào tài khoản của người khác" Trước khi có luật Môi-se tội lỗi không bị qui cho con người, mặc dù con người vẫn là tội nhân vì đã thừa kế tội lỗi. Sau khi đã có luật, tội vi phạm luật đã được qui cho coi như cho con người Rô-ma 513. Ngay cả trước khi phạm tội theo luật, tội đã được qui cho con người và hình phạt cơ bản cho tội lỗi là sự chết vẫn tiếp tục cai trị Rô-ma 514. Tất cả mọi người từ A-đam cho đến Môi-se, là đối tượng của sự chết không phải do hành vi phạm tội của họ đối với luật pháp Môi-se mà chúng không có nhưng do bản chất tội lỗi của họ được thừa kế. Sau khi Môi-se, con người đã chịu chết vì cả hai tội lỗi Thứ nhất là thừa hưởng từ A-đam và thứ hai là tội lỗi được qui cho từ việc phạm luật pháp của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời sử dụng nguyên tắc tội qui cho nhắm vào lợi ích của nhân loại khi Ngài qui cho những tội lỗi của các tín hữu vào chỗ Chúa cứu thế Giê-xu, người đã phải trả hình phạt cho tội lỗi bằng sự chết trên thập tự giá. Những tội lỗi của chúng ta qui cho Chúa Giê-xu, Đức Chúa Trời phạt Ngài như là một kẻ có tội, mặc dù Ngài không phải là tội nhân và Ngài đã chết cho tội lỗi của toàn nhân loại I Giăng 22. Điều quan trọng là phải hiểu rằng tội lỗi đã được qui cho Ngài, nhưng Ngài không kế thừa tội từ A-đam. Ngài mang hình phạt vì tội lỗi, nhưng Ngài không bao giờ trở nên một tội nhân. Bản chất thánh khiết và hoàn toàn của Ngài không ảnh hưởng bởi tội lỗi. Bởi tội lỗi Ngài được coi như đã phạm tất cả các tội lỗi đã từng phạm của nhân loại, mặc dù Ngài không hề phạm. Trong sự thay đổi Đức Chúa Trời qui sự công bình của Chúa cứu thế cho các tín hữu và gán cho chúng ta giá trị công bình với sự công bình của Ngài, cũng giống như Ngài đã gán những tội lỗi của chúng ta vào tội của của Chúa cứu thế. II Cô-rinh-tô 521. Một loại tội thứ ba là tội cá nhân của mỗi người mà hàng ngày mỗi con người đều phạm. Vì chúng ta thừa kế một bản chất tội lỗi từ A-đam, chúng ta phạm tội cá nhân, những tội lỗi riêng tư, tất cả mọi thứ từ không trung thực dường như không có hại gì đến tội giết người. Những người này đã không đặt niềm tin vào Chúa cứu thế Giê-xu nhưng Ngài phải chịu hình phạt thay cho tội lỗi cá nhân, cũng như tội kế thừa và tội lỗi đã qui cho. Tuy nhiên, tín hữu đã được giải thoát khỏi hình phạt đời đời của tội lỗi, địa ngục và sự chết thuộc linh, nên bây giờ chúng ta cũng có quyền chống cự tội lỗi. Bây giờ chúng ta có quyền chọn hoặc không phạm tội cá nhân vì chúng ta có quyền chống cự tội lỗi qua Chúa Thánh Linh đang cư trú trong vòng chúng ta, khi chúng ta phạm tội Đức Thánh Linh cáo trách và lên án những tội lỗi chúng ta. Rô-ma 89-11. Sau khi chúng ta thú nhận tội lỗi cá nhân của chúng ta với Chúa và xin Ngài tha thứ cho, chúng ta được phục hồi bước vào sự thông công hoàn toàn và giao thông với Ngài. "Nếu chúng ta xưng nhận tội lỗi mình, Ngài là thành tín và công bình để tha thứ tội cho chúng ta và làm cho chúng tôi sạch mọi điều gian ác" I Giăng 19. Chúng ta có tất cả ba lần bị lên án vì tội lỗi Tội tổ tông, tội qui cho, và tội cá nhân. Điều duy nhất phải hình phạt những tội lỗi này là sự chết Rô ma 623, không chỉ sự chết về thể chất nhưng còn phải chịu sự chết đời đời Khải Huyền 2011-15. Tạ ơn Chúa tội lỗi tổ tông, tội lỗi qui cho, và tội lỗi cá nhân tất cả đều bị đóng đinh trên thập tự giá Chúa Giê-xu, và bây giờ bởi đức tin trong Chúa cứu thế Giê-xu là Cứu Chúa "Chúng ta đã được cứu chuộc qua dòng huyết của Ngài, được tha tội tùy theo sự giàu có của ân điển Ngài."Ê-phê-sô 17. English Trở lại trang chủ tiếng Việt Định nghĩa tội lỗi là gì? Trang Đầu Mục Lục << Bài 25 Hướng Dẫn Đây là một vấn đề nan giải. Trước khi học về sự cứu rỗi, chúng ta phải học về tội lỗi. Biết mình có bệnh mới cần bác sĩ. Biết mình có Tội mới cần Chúa cứu. Trước đây vào khoảng một thế kỷ, một số chính khách nghĩ rằng con người phạm tội vì cớ đói rét, bệnh tật, thất học, nếu con người đủ ăn, đủ mặc, mạnh khoẻ, học hành đến nơi đến chốn, thì tội lỗi sẽ không còn trên thế giới này. Khoảng 100 năm qua, nhân loại đã tiến bộ, các nước đã trở nên giàu có, nhiều dân tộc đã sống đầy đủ tiện nghi, nhưng kết quả không phải như họ tưởng. Tội lỗi mỗi lúc một gia tăng, lan tràn khắp chốn, con người càng thêm bại hoại. Tội lỗi đã đầy dẫy mọi nơi, đầy dẫy trong lòng người. Nếu con người lên được cung trăng và ở đó, chẳng bao lâu người ta sẽ biến cung trăng trở thành bại hoại như Địa cầu nầy. Kinh thánh nói rất nhiều về tội lỗi, nào là nguyên nhân, nào là bản chất, nào là kết quả, để đưa chúng ta đến quyết định tin Chúa hầu được tha thứ. I. NGUYÊN NHÂN CỦA TỘI LỖI 1-Do Thiên sứ phạm tội. Tội lỗi không bắt đầu ở dưới đất, mà bắt đầu ở trên trời, giữa các nhân vật quan trọng là Thiên sứ. Thiên sứ được dựng nên trọn vẹn, nghĩa là hoàn toàn vô tội, nhưng không phải là không thể phạm tội. Họ có thể không phạm tội, mà cũng có thể phạm tội. Một Thiên sứ đã lạm dụng quyền tự do của mình mà phạm tội và lôi cuốn một số Thiên sứ khác theo nó. Chúng đã trở thành ma quỷ và lôi cuốn nhân loại cùng xuống chốn trầm luân. Êsai 1412-15 "Hỡi sao mai, con trai của sáng sớm kia, sao ngươi từ trời sa xuống ! Hỡi kẻ giày đạp các nước kia, ngươi bị chặt xuống đất là thể nào ! Ngươi vẫn bụng bảo dạ rằng Ta sẽ lên trời,sẽ nhắc ngai ta lên trên các ngôi sao Đức Chúa Trời. Ta sẽ ngồi trên núi hội về cuối cùng phương bắc. Ta sẽ lên trên cao các đám mây, làm ra mình bằng Đấng rất cao. Nhưng ngươi phải xuống nơi Âm phủ, sa vào nơi vực thẳm ". Một Thiên sứ bị cám dỗ, thảo một kế hoạch năm bước tiến Ta sẽ, Ta sẽ, Ta sẽ ...cho đến cuối cùng được ngang hàng với Đức Chúa Trời. Nhưng Ngài đã biết hết kế hoạch đó, nên đuổi nó xuống khỏi trời, và quăng nó vào vực thẳm IIPhi 24,Giuđe 6. 2-Do tổ tông của loài người phạm tội. Ađam và Êva đã được dựng nên vô tội, họ có thể phạm tội mà không cần phạm tội, họ có khả năng sống Thánh khiết, cũng có khả năng sống ô uế. Đáng tiếc Ađam và Êva đã nghe lời cám dỗ ăn trái cấm, liên minh với ma quỷ và gây tội ác trong thế gian nầy Sáng 31-6 "Cho nên, bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian" Rôma 512. Vì vậy, Thiên sứ là tội nhân thứ nhất trong vũ trụ, còn Ađam là tội nhân thứ nhất trong Địa cầu. IGiăng 38 "Kẻ nào phạm tội thuộc về ma quỷ, vì ma quỷ phạm tội từ lúc ban đầu. Vả, con Đức Chúa Trời đã hiện ra để huỷ phá công việc của ma quỷ, vì ma quỷ phạm tội từ ban đầu". II. BẢN CHẤT CỦA TỘI LỖI 1-Tội lỗi là gì? a\ Là vi phạm luật pháp. IGiăng 34 "Còn ai phạm tội tức là trái luật pháp ; và tội lỗi tức là sự trái luật pháp". Luật pháp là Thánh khiết, là tốt lành. Luật pháp đã được ghi trong lòng, trong trí của chúng ta, cũng như đã ghi trong Kinh thánh. b\ Là điều bất công. IGiăng 517 "Mọi sự không công bình đều là tội, mà cũng có tội không đến nỗi chết". Hễ bất cứ điều gì xấu, không ngay thẳng, không chân chính là tội. c\ Là tự cao và kiêu ngạo. Châm ngôn 214 "Mặt tự cao, lòng kiêu ngạo, và ngọn đèn của kẻ ác, đều là tội lỗi". Một trong các tội nặng là kiêu ngạo. Thiên sứ đã trở thành ma quỷ vì cớ kiêu ngạo, và khi nó cám dỗ người nào, thì nó cám dỗ người đó kiêu ngạo. d\ Là ích kỷ. Êsai 536 "Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy". Là nếp sống ích kỷ. Muốn đi con đường của mình mà bất chấp con đường Chúa chỉ cho mình phải đi. Nói cách khác, tội lỗi là sống theo ý riêng của mình, mà không chấp nhận ý của Chúa đối với mình, nên hết thảy đều sai lạc. e\ Là tư tưởng ngu dại. Châm ngôn 249 "Tư tưởng ngu dại là tội lỗi", "Ngu dại" đây không có nghĩa là không đọc chữ được, hay không văn minh, nhưng ngu dại là không nhìn biết Đức Chúa Trời là Đấng tạo hoá của mình. Khi chúng ta hành động như vậy là phạm tội Rôma 123. f\ Là không làm điều lành. Gia cơ 417 "Cho nên kẻ biết làm điều lành mà chẳng làm, thì phạm tội". Không làm điều lành cũng phạm tội như làm điều ác. Biết Chúa mà không thờ phượng Ngài là phạm tội, biết lời của Chúa mà không làm theo là phạm tội, thấy anh em mình cần giúp đỡ mà không giúp đỡ là phạm tội, nhưng không làm điều lành cũng là tội. g\ Là thiếu hụt tiêu chuẩn đạo đức. Rôma 323 "Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời". Có người hỏi tôi Khổng tử, Thích ca có được cứu hay không?". Tôi đáp "Kinh thánh chép, mọi người đều đã phạm tội, không ngoại trừ ai hết". Hễ là người thảy đều phạm tội, tức là hụt mất tiêu chuẩn đạo đức của Đức Chúa Trời". Nói cách dễ hiểu Người đứng trên đỉnh núi nói với người dưới trũng rằng "Anh thấp hơn tôi". Người đứng dưới trũng nói rằng "Anh cao hơn tôi nhưng cả hai chúng ta không ai đụng đến trời". Như vậy, cả hai đều thiếu, mặc dầu người thiếu nhiều, người thiếu ít. h\ Là vô tín. Giăng 169 "Về tội lỗi, vì họ không tin Ta". Không tin Chúa là một trong các tội nặng, nên không được cứu rỗi, phải bị đoán phạt. Không tin là cho Đức Chúa Trời nói dối, là phản đối Chúa Giêxu, giày đạp Huyết của Ngài, thì không còn tế lễ nào chuộc tội nữa. 2-Tội lỗi được ví sánh. a\ Như lửa, nó tiêu diệt. b\ Như sét, nó làm cho hao mòn. c\ Như thuốc mê, nó làm cho ngây dại. d\ Như thuốc độc, nó giết chết. Bản chất của tội lỗi như lửa. Nếu chúng ta bốc, nhâm cục than lửa, hoặc nhỏ hay lớn, không thể nào giữa lại một giây, phải ném liền. Khi nào chúng ta đụng đến tội lỗi là đụng đến lửa, như tránh hỏa ngục. Tội lỗi như sét, nó ăn mòn đời sống. Nếu chúng ta phạm tội nhỏ, mà cứ giữ lại thì nó làm cho chúng ta suy giảm năng lực thuộc linh. Tội lỗi như thuốc mê. Khi một người phạm tội, thì trở thành mê muội, không còn nhận biết phải trái, trắng đen. Tội lỗi như thuốc độc. Tội lỗi còn nguy hiểm hơn thuốc độc, vì thuốc độc chỉ làm hại thân thể, nhưng tội lỗi làm hại cả thân thể lẫn linh hồn. III. KẾT QUẢ CỦA TỘI LỖI 1-Trên Ađam và Êva. a\ Ông bà bị loã lồ. Sáng thế ký 37 "Đoạn, mắt hai người đều mở ra, biết rằng mình loã lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân". Khi Ađam và Êva đưa tay hái trái cấm mà ăn là dám làm dám làm cái việc tày trời chớ không phải thường. Chúa đã ban lệnh "Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn, nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến ; vì một mai người ăn chắc sẽ chết". Thế mà Ađam và Êva đã hiệp nhau ăn trái cấm. Chúng ta hiểu rằng khi Ađam và Êva mới được dựng nên có vinh quang của Chúa bao phủ. Không cần mặc một thứ áo nào như chúng ta ngày nay, mà không thấy sự loã lồ. Nhưng khi phạm tội, ông bà bị mất vinh quang nên thấy mình trần truồng hổ thẹn. Không những trong thời Ađam mà thôi, ngày nay cũng vậy. Mỗi khi phạm tội, ai nấy cảm thấy mình xấu hổ quá, dầu chưa ai biết, chưa ai thấy, song ngó lên trời, ngó xuống đất, ngó con vật, ngó cây cỏ cũng đều thấy hổ thẹn. Chúng ta đã được cứu qua dòng Huyết của Chúa Giêxu để có một đời sống Thánh khiết, là vinh quang của chúng ta, nên đừng để mất vinh quang đó như Ađam và Êva. b\ Ông bà sợ hãi. Sáng thế ký 38-10 "Lối chiều, nghe tiếng Giêhôva Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, Ađam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giêhôva Đức Chúa Trời. Giêhôva Đức Chúa Trời kêu Ađam mà phán hỏi rằng Ngươi ở đâu? Ađam thưa rằng Tôi có nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ, bởi vì tôi loã lồ nên đi ẩn mình". Khi đã phạm tội, bị loã lồ, đồng thời sợ hãi. Chắc mỗi ngày Chúa thăm viếng Ađam và Êva, chuyện trò thân mật và vui vẻ với họ. Hôm nay cũng như thường lệ, Chúa đến, nhưng Ađam và Êva trở nên bất thường, thay vì chạy ra mừng rỡ đón tiếp Chúa, thì ông bà hoảng sợ chạy vào bụi cây để trốn. Ôi, vì tội lỗi làm cho chúng ta khốn nạn quá, mất sự tương giao mật thiết với Chúa, thay vì vui mừng, cảm tạ, ca ngợi Ngài thì sợ hãi chạy trốn. c\ Ông tố cáo bà. Sáng thế ký 311-12 "Đức Chúa Trời phán hỏi Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng mình loã lồ? Ngươi có ăn trái cây Ta đã dặn không nên ăn đó chăng? Thưa rằng Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi ăn trái cây đó và tôi đã ăn rồi". Ađam không dám nhận rằng mình đã phạm tội, nhưng đổ thừa cho người khác. Ông không nói là vợ tôi, nhưng nói người đàn bà mà Chúa đã để gần bên tôi. Không những đổ thừa cho bà mà ông còn muốn đổ thừa cho Chúa. Ôi, tội lỗi đã làm cho chúng ta khiếp nhược, không dám nhận lỗi lầm của mình, mà đỗ lỗi cho người khác. Chồng đổ lỗi cho vợ, vợ đổ lỗi cho chồng, người nầy đổ lỗi cho người kia, do đó, chúng ta khó ăn năn, cho đến chừng chúng ta thành thật nhìn nhận mình có tội. d\ Ông bà chịu đau khổ. Sáng thế ký 316-19 "Ngài phán cùng người nữ rằng Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén ; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con ; sự dục vọng ngươi phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. Ngài lại phán cùng Ađam rằng Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây Ta đã dặn không nên ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi ; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn. đất sẽ sanh chông gai và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng ; ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra ; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi". Ông bà phải đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, đất sanh chông gai, đá sỏi, ông phải cực nhọc nuôi bà, rồi bà phải cực nhọc sanh đẻ. Những khó khăn đó đều do tội lỗi mà ra. e\ Ông bà bị đuổi ra khỏi vườn Êđen. Sáng thế ký 322-24 "Giêhôva Đức Chúa Trời phán rằng Nầy, về sự phân biệt điều thiện và điều ác, loài người đã thành một bực như chúng ta, vậy, bây giờ hãy coi chừng, e loài người giơ tay lên cũng hái trái cây sự sống mà ăn và được sống đời đời chăng. Giêhôva Đức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi vườn Êđen đặng cày cấy đất, là nơi có người ta. Vậy, Ngài đuổi loài người ra khỏi vườn, rồi đặt tại phía đông vườn Êđen các thần chêrubin với gươm lưỡi chói lòa, để giữ con đường đi đến cây sự sống". Ông bà ở trong vườn Êđen sung sướng biết bao, cả thân thể lẫn linh hồn, bây giờ bị đuổi khỏi đó. Chúa đặt trước cửa một vị Thiên sứ với gươm trần đứng đó, nghiêm cấm ông bà không được phép trở vào vườn Êđen? Tại sao? - Vì trong vườn Êđen có hai cây đặc biệt Một là cây biết điều thiện và điều ác, hai là cây sự sống. Ông bà chọn ăn trái cấm, nên phải bị đuổi ra khỏi vườn Êđen, không được ăn trái cây sự sống. Thiết tưởng Đức Chúa Trời dựng nên loài người, Ngài muốn cho loài người sống muôn đời, sống lâu hơn quả địa cầu, sống lâu hơn vũ trụ, nhưng hết thảy loài người đã chọn cho mình cái số phận khốn nạn, thành ra mất phần sự sống, mà phải chết. Kết quả của tội lỗi là như thế. 2-Trên loài người. a\ Tội lỗi làm cho đuôi mù. IICôrinhtô 44 "Cho những kẻ chẳng tin mà Chúa đời nầy đã làm mù lòng họ, hầu cho họ không trông thấy sự vinh hiển chói lói của Tin lành Đấng Chirst, là ảnh tượng của Đức Chúa Trời". Tin lành được gọi là Tin lành vinh hiển, Tin lành phước hạnh, Tin lành quyền năng, Tin lành đời đời, Tin lành ẩn hiện, Tin lành bình an, Tin lành mầu nhiệm, Tin lành hi vọng, Tin lành của Đức Chúa Trời. Nhưng than ôi, con người không thấy vẻ đẹp tuyệt vời của Tin lành. Tại sao? - Vì tội lỗi đã làm mù mắt thuộc linh của con người. Họ chỉ còn mắt xác thịt để thấy cảnh vật chung quanh, mà không có mắt thuộc linh để thấy cảnh vật vô hình còn đẹp ngàn lần hơn. b\ Tội lỗi làm cho tối tăm. Êphêsô 418 "Bởi sự ngu muội ở trong họ, và vì lòng họ cứng cỏi nên trí không tối tăm, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời". Khi lòng người cứng cỏi mà chống lại mạng lệnh của Đức Chúa Trời, thì mỗi lúc lòng họ trở nên tối tăm hơn. Quay lưng với mặt trời là bước dần vào bóng tối. Càng xa mặt trời càng tối hơn. Loài người sanh ra trong tối tăm, sống trong tối tăm, chết trong tối tăm. c\ Tội lỗi làm cho thù nghịch với Đức Chúa Trời. Côlôse 121 "Còn anh em ngày trước vốn xa cách Đức Chúa Trời, và là thù nghịch cùng Ngài bởi ý tưởng và việc ác mình". Khi chúng ta phạm tội thì đương nhiên trở thành kẻ thù của Đức Chúa Trời rồi, vì Ngài là Đấng Thánh. Ai dám vỗ ngực xưng mình là thù nghịch cùng Đức Chúa Trời? - Có, có những con người liều lĩnh, dám làm như vậy. Dầu chúng ta không dám nói như vậy, nhưng mà hành động của chúng ta thù nghịch với Ngài, nếu chúng ta phạm tội. d\ Tội lỗi làm cho trở nên nô lệ. Giăng 834 "Đức Chúa Giêxu đáp rằng Quả thật, quả thật Ta nói cùng các ngươi, ai phạm tội lỗi là tôi mọi của tội lỗi". Bất cứ tội lỗi nào mà minh đã phạm, thì chính mình trở thành nô lệ cho tội lỗi đó. Nói cách dễ hiểu Người ghiền rượu thì nô lệ cho rượu, người ghiền á phiện thì là nô lệ cho á phiện. Người ghiền thuốc lá cũng nô lệ cho nó. Các bác sĩ cảnh cáo "Hút thuốc lá ung thư phổi". Nhưng khi con người đã trở thành nô lệ, dầu muốn dầu không cũng phải hút cho đến chừng hạ mình xuống mà thưa với Chúa rằng "Xin cứu lấy con". Con cái của Chúa được giải phóng thì đừng đặt mình làm nô lệ cho một tội nào, mà phải sống cuộc đời tự do, thánh khiết. e\ Tội lỗi làm cho đau đớn. Thi thiên 383 "Tại cớ tội lỗi tôi, xương cốt tôi chẳng được an nghỉ". Khi một người phạm tội thì cảm xúc đau đớn ngày đêm, không lúc nào được an nghỉ. Đavít nói rằng "Tội lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi". Ma quỷ và chính ta tố cáo mình, và làm cho chúng ta không thể bình an, cho đến chừng giải quyết nó. f\ Tội lỗi làm cho mất phước. Giêrêmi 525 "Sự gian ác các ngươi đã làm cho những sự ấy xa các ngươi , tội lỗi các ngươi ngăn trở các ngươi được phước". Chúng ta muốn được phước thì phải bỏ tội, vì nếu giữ tội thì chính nó ngăn trở chúng ta được phước. Đức Chúa Trời không thể nào ban phước cho kẻ cố giữ tội trong lòng mình. "Nếu lòng tôi có chú về tội ác, chắc Chúa chẳng nghe tôi". Nếu có lỗi lầm nào, hãy sẵn sàng bỏ ngay phước Chúa tràn vào liền. g\ Tội lỗi làm cho hoang vu. Michê 613 "Vậy nên Ta đánh ngươi, làm cho ngươi bị thương nặng, và khiến ngươi hoang vu, vì cớ tội lỗi ngươi". Vì cớ tội lỗi ngươi, Ta làm cho ngươi hoang vu. Xứ Ysơraên là thánh địa, một xứ đượm sữa và mật, nhưng xứ đó 70 năm bị hoang vu, vì cớ tội lỗi. Đời sống của chúng ta đáng được phước, tất có hạnh phước Chúa dành cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta phạm tội, Chúa làm cho đời sống chúng ta hoang vu, là khô cằn, buồn thảm, đau đớn, chết chóc. h\ Tội lỗi phá hoại đời sống. Châm ngôn 136 "Sự công bình bảo hộ người ăn ở ngay thẳng. Nhưng sự gian ác đánh đổ kẻ phạm tội". Tội lỗi mình đã phạm đánh đổ hay phá hoại đời sống của mình. Tội lỗi như ten rét làm cho hao mòn đời sống chúng ta. i\ Tội lỗi không xóa được bằng sức của người. Giêrêmi 171 "Tội lỗi Giuđa đã chép bằng bút sắt, bằng dùi kim cương ; đã chạm trên bảng trong lòng chúng nó". Tội lỗi đã ghi vào đời sống của con người, không xoá được, không quên được, vì nó lưu thông trong Huyết quản chúng ta. Vì vậy, nếu Chúa không cứu chúng ta, thì chúng ta không thể nào bôi xoá được tội lỗi trong đời sống chúng ta. j\ Không làm sao trốn được tội lỗi. Dân số ký 3223 "Còn nếu không làm như vậy, nầy các ngươi sẽ phạm tội cùng Đức Giêhôva, và phải biết rằng tội chắc sẽ đổ lại trên các ngươi". Tội mà chúng ta đã phạm đổ lại trên chúng ta. Ađam đổ thừa cho Êva, Êva đổ thừa cho con rắn. Con rắn không biết đổ thừa cho ai. Tuy nhiên, không ai tránh khỏi. "Đổ lại" còn có nghĩa là theo đuổi. Tội lỗi của chúng ta theo đuổi chúng ta. Nó đi song song với câu nầy của Đavít "Phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi". Tội lỗi và sự hình phạt sẽ theo tôi. Một người trong cơn nóng giận đã giết bạn mình. Khi xác chết nằm đó, tên sát nhân sợ hãi, liền bắt một con ngựa tốt, nhảy lên lưng ngựa và đánh nó chạy thật mau vô rừng sâu, vì anh ta muốn chạy xa chừng nào tốt chừng nấy. Ngựa chạy suốt đêm, mồ hôi ướt đẫm. Sáng hôm sau, khi ngựa dừng lại, anh mở mắt ra thì thấy nó dừng lại tại chỗ xác chết đang nằm. Tại sao vậy? -Vì con ngựa chạy suốt đêm, đến lúc anh không cầm cương thì nó quay về lúc nào anh không ngờ. Anh muốn chạy trốn, nhưng không khỏi. "Đức Chúa Trời không chịu khinh dễ đâu, vì ai gieo giống chi lại gặt giống ấy" k\ Tội lỗi mỗi ngày thêm lên. Êsai 301 "Đức Giêhôva phán Khốn thay cho con cái bội nghịch, lập mưu chẳng bởi ý Ta, kết ước chẳng cậy Thần Ta, hầu cho thêm tội trên tội". Khi một người đã phạm một tội thì không dừng lại đó được đâu, mà phải phạm tội thứ hai, nêu không ăn năn thì sẽ pham tội thứ ba, và cứ tiếp tục mãi mãi trên con đường khốn nạn đó. Đavít đã phạm tội gian dâm với vợ Uri, ông muốn dừng lại nhưng không được, phải thêm tội sát nhân là giết Uri để đoạt vợ. Nếu không ăn năn, thiết tưởng mỗi ngày ông sẽ thêm tội nữa. l\ Tội lỗi làm cho luông tuồng. Êphêsô518 "Đừng say rượu vì rượu xui cho luông tuồng ; nhưng phải đầy dẫy Đức Thánh Linh". "Chúng nó như con ngựa mập chạy lung tung, mỗi một người theo sau vợ kẻ lân cận mình mà hí" Giê 58. "Thảy đều dong ruổi như ngựa xống vào trận" Giê 86. 3-Tội nhân được ví sánh. Kinh Thánh ví sánh tội nhân như a\ Ôuế như con chó. Châm ngôn 2611; IIPhierơ 222 "Kẻ ngu muội làm lại việc ngu dại mình. Khác nào con chó đã mửa ra, rồi liếm lại". Phierơ trưng dẫn câu nầy và khai triển "Đã xảy đến cho chúng nó như lời tục ngữ "Cho liếm lại đồ đã mứa, heo đã rửa sạch rồi lại lăn lóc trong vũng bùn". Mỗi chúng ta đã một lần chứng kiến con chó mửa ra, rồi liếm lại. Thực sự đó được Salômôn ghi chép ; Phierơ khai triển và ứng dụng Tội nhân đã được tha thứ, nghĩa là bỏ tội rồi lại tiếp tục phạm tội là ô uế quá. Chúa nhìn vào chúng ta như chúng ta nhìn vào một con chó. Thiên sứ ngoảnh mặt đi, không thể nào nhìn được một con cái của Chúa đã được tha thứ mà lại tái phạm. b\ Xảo quyệt như con rắn. Mathiơ 2333 "Hỡi loài rắn, dòng dõi rắn lục kia, thế nào mà tránh khỏi sự đoán phạt nơi địa ngục được?". Con rắn xảo quyệt đã trở thành công cụ cám dỗ Ađam và Ê va phạm tội, và con rắn đó cũng được ma quỷ tiếp tục dùng, tức là những tội nhân ở trong tay của nó. Mỗi lúc, tội nhân càng xảo quyệt hơn, dối trá hơn, xấu xa hơn. c\ Hung dữ như sư tử. Thi thiên 2213 "Chúng nó hả miệng ra cùng tôi, khác nào sư tử hay cắn xé và gầm hét". Kẻ ác được ví sánh như sư tử, nghĩa là hung dữ quá. đ\ Khờ dại như con chiên. Êsai 536 "Chúng ta thảy đều như chiên lạc". Con chiên đi lạc không biết đường về, phải có người chăn đến tận nơi đem nó về, vì nó khờ dại quá. Khi con người đã phạm tội. Thì dầu tri thức đến đâu cũng thành ngu dại, không biết việc phải làm, không biết lời phải nói và mù mờ như đi đêm. e\ Gian ác như chồn. Luca 1332 "Ngài đáp rằng Hãy đi nói với con chồn cáo ấy rằng Ngày nay, ngày mai, Ta đuổi quỷ chữa bệnh, đến ngày thứ ba thì đời Ta đã xong rồi". Tức là với Hêrốt. Ông muốn giết Chúa Giêxu, Ngài ví ông ấy với con chồn cáo. Lúc nào cũng sẵn sàng làm hại người khác. f\ Cắn xé như con sói. Mathiơ 715 "Hãy coi chừng tiên tri giả, là những kẻ mang lốt chiên đến cùng các ngươi, song bề trong thật là muôn sói hay cắn xé". Có những người giả dối mang lốt chiên hiền lành, song lòng là sói. Thà họ là con sói thì người ta biết mà tránh xa, nhưng họ mang lốt chiên, làm cho người ta lầm thì gian ác càng thêm gian ác. g\ Ngu si như con lừa. Gióp 1112; Êsai 12-4 "Nhưng chừng nào lừa con rừng sanh ra làm người. Thì chừng nấy người hư không mới trở nên thông sáng!". Người hư không là người tội lỗi, không trở nên thông sáng được. Dân La mã rất văn minh và cường thịnh, nhưng họ sấp mình thờ lạy diều, thú, côn trùng thay cho Đấng Tạo hoá . Theo các nhà sinh vật học, không có con vật nào ngu bằng con lừa. Chúa nói rằng dân Ysơraên còn ngu hơn con lừa "Hỡi các từng trời, hãy nghe ! Hỡi đất, hãy lắng tai ! Vì Đức Giêhôva đã phán rằng Ta đã nuôi nấng con cái, trưởng dưỡng chúng nó, song chúng nó dấy loạn nghịch cùng ta. Bò biết chủ mình, lừa biết máng của chủ, song dân Ysơraên chẳng hiểu biết, dân Ta chẳng suy nghĩ". Dân Ysơraên có tiếng là khôn ngoan, hiện nay trong thế giới có những người thông minh lỗi lạc, trong đó có người Ysơraên. Nhưng khi họ phạm tội, thì Chúa bảo rằng "Họ ngu hơn con lừa, con bò". 4-Kết quả cuối cùng của tội lỗi CHẾT "Tiền công của tội lỗi là sự chết ...Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết ...Một mai người ăn chắc sẽ chết". Sự chết đó có ba thứ a\ Chết linh hồn. Êphêsô 21 "Còn anh em đã chết vì lầm lỗi và tội ác mình". Linh hồn bị phân rẽ với Đức Chúa Trời, mất sự Sống, mất sự Sáng, mất Phước hạnh. b\ Chết thân thể. Truyền đạo 127 "Và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó". Thân thể bị phân rẽ với linh hồn khi con người qua đời. c\ Chết đời đời. Khải huyền 2014-15 "Đoạn, sự chết và Âm phủ, bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. Kẻ nào không được biên vào sách Sự sống đều bị ném xuống hồ lửa". Linh hồn và thân thể bị phân rẽ với Đức Chúa Trời đời đời mà rơi vào hoả ngục Khải huyền 218. TinLanh Twitter Trên đời này còn có gì đau hơn khi đứa con hại chính bố đẻ của mình. Con biết mẹ giận con lắm, nhưng con biết làm gì để chuộc lỗi. "…Nhớ cái ngày con đưa người yêu về ra mắt bố mẹ và gia đình, cũng là ngày con đã gây ra tội tày đình, đánh mất hết tương lai tốt đẹp phía trước… Con đã hại bố, chính bố đẻ của mình…Trên đời này còn có gì đau hơn khi mình lại hại chính bố đẻ của mình. Con biết mẹ ghét con lắm, nhưng con biết phải làm gì bây giờ để chuộc lại lỗi lầm mà con gây ra?". Đó là lời sám hối của phạm nhân Lê Văn Trường – hiện đang chấp hành án phạt tù “chung thân” gửi về cho người mẹ kính yêu của mình. Chỉ vì “nát rượu”, từ một người con hiền lành, hiếu thảo, Lê Văn Trường bỗng chốc trở thành tên… “nghịch tử”. Đáng nói, người mà Trường ra tay sát hại, không ai khác chính là… cha đẻ của mình. Hoàn cảnh có phần éo le của phạm nhân giết bố đẻ - Lê Văn Trường. Lê Văn Trường sinh năm 1988, ở thôn Song Mai Đoài, xã Mai Đình, huyện Sóc Sơn, Hà Nội. Nhà nghèo, lại đông anh em, nên chỉ học đến lớp 6, Trường nghe theo người chú họ vào Nam lập nghiệp… Những tưởng cuộc đời sẽ bước sang trang mới, ai ngờ người chú lại đưa Trường lên nông trường chăn bò, chăn dê. Hơn 2 năm một mình một quả đồi, biết tin bố mình là ông Lê Ngọc Ninh ốm nặng, nên Trường đã bỏ trốn khỏi nông trường. Vượt chặng đường hàng nghìn cây số về thăm bố với số tiền 200 ngàn đồng, Lê Văn Trường được bà con lối xóm cảm phục vì tấm lòng hiếu thảo. Nhìn thấy Trường, ông Ninh như một người chết đi sống lại. Nhờ đó, mà ông qua cơn bạo bệnh. Thế nhưng, niềm vui của gia đình chưa được “tày gang” thì tai họa ập xuống gia đình khốn khó này… Một vụ tai nạn giao thông đã khiến ông Ninh bị thương nặng ở vùng đầu. Từ một người là lao động chính, là chỗ dựa vững chắc cho vợ con, ông Ninh trở thành gánh nặng cho gia đình, khi thì điên, lúc thì tỉnh… Cũng kể từ đó, ông Ninh bập vào rượu chè và thường xuyên chửi mắng, đánh đập vợ con mỗi khi say mèm. Nỗi đớn đau của một gia đình chưa dừng lại ở đó. Trong một lần đi làm về, Lê Văn Trường bị một chiếc xe máy đi ngược chiều tông phải… Cũng giống như bố mình, Trường bị chấn thương ở vùng đầu… Và cũng giống bố, Trường tìm đến rượu để “chiến thắng” bản thân những lúc… “trái gió trở trời". Mặc dù nhiều lần được mẹ khuyên nhủ, nhưng thay vì bỏ đi những “thói hư tật xấu” ấy, Trường lại gây ra tội ác làm chấn động vùng ngoại thành yên ả. Đó là vào một buổi tối mùa đông buốt giá, Lê Văn Trường rủ mấy người người bạn về nhà uống rượu… Trong lúc đang uống vui vẻ thì từ đâu về, bố của Trường la mắng, chửi bới om sòm… Thấy bố chửi khách, Trường can ngăn nhưng ông Ninh cầm cốc thủy tinh đập vào đầu con trai. Biết bố không tỉnh táo, Trường giằng co chiếc cốc rồi quay vào nhà uống tiếp… Không nói được con, ông Ninh tức giận đi xuống bếp, lấy một con dao đi vào vả vào má của Trường. Những người có mặt ở đó còn chưa kịp can ngăn, thì Trường giằng lấy con dao, rồi đẩy ông Ninh ngã ra nền nhà. Trong cơn thú tính, Trường đã cướp đi tính mạng của bố mình trong sự kinh hãi của mọi người. “Em làm công nhân, hôm đó em được nghỉ, ở nhà uống rượu với mấy anh em bạn bè ở làng. Đang uống thì bố lên chửi bới, bố cầm cốc thủy tinh ném vào đầu em. Em không nói gì đưa bố xuống nhà dưới để nghỉ. Một lúc sau, mấy anh em đang chuẩn bị giải tán thì bố cầm dao lên nhảy vào đâm em nhưng em tránh được. Em cướp lại dao em đâm lại bố em” - Trường lúng túng kể lại. Đã gần 5 năm rồi Lê Văn Trường phải trả giá cho hành vi thú tính của mình phía sau song sắt… Không giống các phạm nhân khác, Lê Văn Trường rất kiệm lời và luôn cúi gằm mặt… Thế nhưng, sau những lời động viên của chúng tôi, Trường gạt đi nước mắt và bắt đầu câu chuyện với một sự tiếc nuối… Trường kể "Lúc gây tội, em chỉ nghĩ được một điều – Đó là chết đi mới hết được tội. Hôm toà xét xử, mẹ em bảo mày chết thì tao cũng chết luôn. Một mạng sống con người là rất quý giá, nhưng em không biết làm gì để bố sống lại được. Mất tiền thì có thể lấy lại, nhưng mất người thì không thể. Ngàn lời xin lỗi của em cũng không rửa hết được lỗi lầm”. “Em rất hối hận với những gì mình đã làm, muốn quay lại nhưng không thể. Mình đã gây ra tội không thể tha thứ được. Vào đây xem tivi, nghĩ lại thấy rằng dù thế nào bố cũng đẻ mình ra. Giờ chỉ biết ngồi đây hối hận. Bố em mất rồi, mẹ ở nhà khổ sở. Mấy anh em, một người mất một người vào tù. Em vừa thương bố vừa thương mẹ, nếu không rượu vào em cũng đã không gây ra hành động đó”. Khi chúng tôi hỏi về người bố đã bị Trường tước đi mạng sống, giọng của phạm nhân này bỗng nghẹn lại. Khuôn mặt khắc khổ và u uất của Lê Văn Trường càng thể hiện rõ sự đau đớn khi nhớ tới kỷ niệm của mình với bố. Sau những tiếng thở dài não nề và gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, Trường bộc bạch “Nếu bây giờ được đứng trước di ảnh của bố, em sẽ nói hết những gì mà bấy lâu nay em cất giữ trong lòng. Và những lời mà em nói sau đây, dù ở trên trời cao, hay suối vàng, em mong bố sẽ nghe thấy và tha thứ cho thằng con bất hiếu này”. “Bố ơi! Con thật lòng con xin lỗi bố vì bố đã sinh ra thằng con bất hiếu này. Con không biết làm gì bây giờ vì đã gây ra chuyện như thế. Bố ở dưới ấy hãy phù hộ cho con, phù hộ cho gia đình khỏe mạnh, làm ăn cho bớt khổ. Con là thằng con bất hiếu, bố vất vả nuôi con lớn lên từng ngày, mà lúc lớn lên bố không được nhờ gì, cuối cùng con lại là người gây nên tội lỗi cho bố. Bố đã đi rồi, thời gian không quay trở lại được. Nếu có điều ước, con chỉ ước mong bố bây giờ ngồi trước mặt con, 2 bố con mình ăn bát cơm như ngày còn bé. Nhưng đó chỉ là giấc mơ của con thôi… Giờ đây con ngồi trong này, ngồi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ anh em. Con nhớ bố vô cùng, chỉ mong bố bây giờ quay về. Nhưng giờ bố đi xa rồi. Con giờ ngồi ân hận cả cuộc đời…“ Có lẽ với Lê Văn Trường, bản án “chung thân” của pháp luật dành cho mình chẳng thấm thía gì so với sự giằng xé, hành hạ lương tâm. Chưa một phút giây nào trong suy nghĩ của Trường thôi bớt những ám ảnh tội lỗi. Đêm đêm trong giấc ngủ chợp chờn, Trường lại bật dậy với những cơn ác mộng. Mỗi lần như thế, Trường cứ ngồi bó gối nghĩ cho tới sáng. Nghĩ mãi không thay đổi được quá khứ, Trường gạt đi sự mặc cảm để cầm cây bút viết lên những dòng tâm sự của một đứa con tội lỗi gửi về cho mẹ. Trong thư xin lỗi mẹ, Trường viết "… Mẹ kính yêu. Con biết mẹ rất vất vả để nuôi anh em con. Bố thì không giúp gì được cho mẹ, còn uống rượu, chửi mắng mẹ. Mẹ đã phải chịu đựng như thế nào, ngày thì đi làm vất vả, tối cũng chẳng được nghỉ ngơi, lại còn chịu đựng những lời bố mắng. Lúc đó con chỉ mong kiếm được việc gì để phụ giúp mẹ và con đã quyết định rời quê hương, rời gia đình vào trong Nam làm việc. Thế nhưng, con không ngờ lại bị người ta lừa, con đã phải trốn về với hai bàn tay trắng, khiến mẹ buồn. Và lẽ ra con phải nghe lời mẹ thì giờ đây đâu phải hối hận như thế này. … Nhớ cái ngày con đưa người yêu về ra mắt bố mẹ và gia đình cũng là ngày con đã gây ra tội tày đình, đánh mất hết tương lai đẹp phía trước… Con đã hại bố, chính bố đẻ của mình… Trên đời này còn có gì đau hơn khi mình lại hại chính bố đẻ của mình. Con biết mẹ ghét con lắm, nhưng con biết phải làm gì bây giờ để chuộc lại lỗi lầm con gây ra. … Con đã làm cả gia đình mình, họ hàng phải đau khổ, mất mát rất nhiều. Người đau khổ bây giờ nhất là mẹ, một lúc mẹ mất đi hai người thân. Bố thì mất, con thì đi tù… Cái ngày con bị bắt, là ngày mẹ khóc cạn nước mắt… Anh em con chắc cũng ghét con lắm phải không? Ở trên trời không biết bố có tha thứ cho con hay không? Chắc bố hận con lắm mẹ ạ. Bố không ngờ lại có ngày chính thằng con trai đã hại bố. Giá như ngày còn ở nhà, làm ăn, không rượu bia thì đâu có đến như thế này. Chỉ vì rượu bia mà con đã không làm chủ được mình, để rồi đánh mất tương lai sau song sắt. Mẹ à…! Con bây giờ ở trại giam Thanh Lâm. Cán bộ nói, ai cũng có sai lầm, nhưng biết sửa đổi, biết hối hận, biết cải tạo để sớm về làm lại cuộc đời… Con hứa với mẹ con sẽ cải tạo tốt để được sự khoan hồng của Đảng và Nhà nước, để có được sự tha thứ, sớm về với gia đình và xã hội. … Thôi con xin dừng bút. Mẹ và gia đình hãy tha thứ cho con. Con hứa với mẹ sẽ không làm mẹ đau lòng vì con lần thứ hai nữa đâu. Nhớ mẹ nhiều lắm!"./. Nhóm PV/VOV Giao thông Nhấp vào nút play ► để nghe Định nghĩa của tội lỗi Căn cứ vào những sự dạy dỗ của Thánh Kinh, chúng ta có thể định nghĩa tội lỗi như sau Tội lỗi là sự thể hiện bất kỳ một tư tưởng, thái độ, hoặc hành động nào không theo đúng ý muốn của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời là Đấng Cao Siêu Tuyệt Đối, Tự Hữu Hằng Hữu, là Đấng Tạo Hóa của muôn loài vạn vật trong thế giới thuộc thể lẫn thế giới thuộc linh. Ngài là Thiện! Ngài là Tình Yêu! Đức Chúa Trời dựng nên loài người và thế gian để loài người sinh sống trong đó không phải vì Ngài cần có loài người hay thế giới vật chất. Đức Chúa Trời sáng tạo không phải bởi nhu cầu vì Đức Chúa Trời là trọn vẹn, Ngài không có nhu cầu. Ngài sáng tạo vì sự đầy tràn của vinh hiển Ngài, hay nói cách khác sự vinh hiển vô biên của Ngài làm phát sinh ra muôn loài tạo vật. Vì Ngài là Thiện, là Tình Yêu cho nên Ngài đặt ra các quy luật để bảo vệ và phát triển công trình sáng tạo của Ngài trong sự thiện hảo và yêu thương của Ngài. Đó là những quy luật về vật lý và hóa học giúp cho việc phát triển, và bảo tồn thế giới vật chất. Đó là những quy luật về thuộc linh và đạo đức giúp cho việc phát triển và bảo tồn những quan hệ giữa loài người với Đức Chúa Trời và giữa loài người với nhau. Khi loài người nuôi dưỡng ý tưởng, hoặc có thái độ, hành động nghịch lại với các quy luật của Đức Chúa Trời là loài nguời tự chọn chống nghịch lại Tình Yêu và Sự Thiện, tức chống nghịch Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không tạo ra Sự Ác. Ngài là Thiện, vì thế bất kỳ điều gì chống nghịch lại Đức Chúa Trời tức là chống nghịch Sự Thiện, và đó là Sự Ác. Tội lỗi là sự thể hiện của Sự Ác. Bản chất của tội lỗi Dù tội lỗi mang rất nhiều sắc thái khác nhau nhưng xét về bản chất thì tội lỗi có thể được chia thành ba phương diện như một gốc cây chia thành ba nhánh lớn, trên mỗi nhánh lớn có vô số nhánh nhỏ và hoa, lá, quả 1. Phương diện thứ nhất Chống nghịch Đức Chúa Trời. Nghĩa là không chấp nhận thẩm quyền tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Kẻ chống nghịch Đức Chúa Trời tin có Đức Chúa Trời nhưng không chấp nhận thẩm quyền của Ngài. Kẻ chống nghịch Đức Chúa Trời nhận biết sự thực hữu và các quy luật của Đức Chúa Trời nhưng chọn không vâng phục Ngài. Theo sự dạy dỗ của Thánh Kinh thì một người “vô thần” là một người “sống như là không có Đức Chúa Trời,” người ấy biết chắc có Đức Chúa Trời nhưng chối bỏ Ngài chứ không phải người ấy thật sự không tin có Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời xác nhận qua lời của Ngài là Thánh Kinh, rằng Ngài đã mạc khải cho loài người bằng nhiều cách về sự thực hữu của Ngài và đặt để các quy luật của Ngài trong lương tâm họ. “Vì điều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã trình bày ra cho họ, Đức Chúa Trời đã tỏ điều đó cho họ rồi, bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được, vì họ dẫu biết Đức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Đức Chúa Trời, và không tạ ơn Ngài nữa; song cứ lầm lạc trong lý tưởng hư không, và lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm. Họ tự xưng mình là khôn ngoan, mà trở nên điên dại; họ đã đổi vinh hiển của Đức Chúa Trời không hề hư nát lấy hình tượng của loài người hay hư nát, hoặc của điểu, thú, côn trùng. Cho nên Đức Chúa Trời đã phó họ sa vào sự ô uế theo lòng ham muốn mình, đến nỗi tự làm nhục thân thể mình nữa, vì họ đã đổi lẽ thật Đức Chúa Trời lấy sự dối trá, kính thờ và hầu việc loài chịu dựng nên thế cho Đấng dựng nên, là Đấng đáng khen ngợi đời đời! A-men.” Rô-ma 119-25 “Họ tỏ ra rằng việc mà luật pháp dạy biểu đã ghi trong lòng họ chính lương tâm mình làm chứng cho luật pháp, còn ý tưởng mình khi thì cáo giác mình, khi thì binh vực mình.” Rô-ma 215 Những tội lỗi mang tính chống nghịch Đức Chúa Trời là những tội vi phạm các điều răn từ thứ nhất cho đến đến thứ tư “1 Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác. 2 Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống những vật trên trời cao kia, hoặc nơi đất thấp nầy, hoặc trong nước dưới đất. Ngươi chớ quì lạy trước các hình tượng đó, và cũng đừng hầu việc chúng nó; vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, tức là Đức Chúa Trời kỵ tà, hễ ai ghét ta, ta sẽ nhơn tội tổ phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời, và sẽ làm ơn đến ngàn đời cho những kẻ yêu mến ta và giữ các điều răn ta. 3 Ngươi chớ lấy danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mà làm chơi, vì Đức Giê-hô-va chẳng cầm bằng vô tội kẻ nào lấy danh Ngài mà làm chơi. 4 Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Ngươi hãy làm hết công việc mình trong sáu ngày; nhưng ngày thứ bảy là ngày nghỉ của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi trong ngày đó, ngươi, con trai, con gái tôi trai tớ gái, súc vật của ngươi, hoặc khách ngoại bang ở trong nhà ngươi, đều chớ làm công việc chi hết; vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ vậy nên Đức Giê-hô-va đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh.” Xuất Ê-díp-tô Ký 203-11 2. Phương diện thứ nhì Không yêu thương người khác như chính mình. Nghĩa là đặt quyền lợi của mình lên trên quyền lợi của người khác. Đức Chúa Trời muốn chúng ta yêu thương người khác như chính mình, làm cho người khác những gì mình muốn người khác làm cho mình “Ấy vậy, hễ điều chi mà các ngươi muốn người ta làm cho mình, thì cũng hãy làm điều đó cho họ, vì ấy là luật pháp và lời tiên tri.” Ma-thi-ơ 712; xem thêm Lu-ca 631 “Ta ban cho các ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi phải yêu nhau; như ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi cũng hãy yêu nhau thể ấy.” Giăng 1334 “Hãy yêu kẻ lân cận như mình” Ma-thi-ơ 1919; 2239; Mác 1231, 33 “Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình. Mỗi người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa.” Phi-líp 23, 4 Những tội lỗi mang tính không yêu thương người khác là những tội vi phạm các điều răn từ thứ tư đến thứ mười “4 Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Ngươi hãy làm hết công việc mình trong sáu ngày; nhưng ngày thứ bảy là ngày nghỉ của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi trong ngày đó, ngươi, con trai, con gái tôi trai tớ gái, súc vật của ngươi, hoặc khách ngoại bang ở trong nhà ngươi, đều chớ làm công việc chi hết; vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ vậy nên Đức Giê-hô-va đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh. 5 Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho. 6 Ngươi chớ giết người. 7 Ngươi chớ phạm tội tà dâm. 8 Ngươi chớ trộm cướp. 9 Ngươi chớ nói chứng dối cho kẻ lân cận mình. 10 Ngươi chớ tham nhà kẻ lân cận ngươi, cũng đừng tham vợ người, hoặc tôi trai tớ gái, bò, lừa, hay là vật chi thuộc về kẻ lân cận ngươi.” Xuất Ê-díp-tô Ký 208-17 Khi chúng ta bắt người nhà hoặc người giúp việc của chúng ta phải làm việc trong ngày thứ bảy để phục vụ cho quyền lợi của chúng ta là chúng ta đã cướp đi quyền nghỉ ngơi mà Đức Chúa Trời đã ban cho họ. 3. Phương diện thứ ba Không vâng phục lời của Đức Chúa Trời. Sự chống nghịch Đức Chúa Trời, sự không yêu thương người khác đều là những sự không vâng phục lời của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, có những sự vi phạm lời của Đức Chúa Trời không phát xuất từ tấm lòng chống nghịch Chúa hoặc tấm lòng không yêu thương người khác. Thực tế, cũng có nhiều khi vì sốt sắng hầu việc Chúa, vì quá yêu thương người khác mà chúng ta vi phạm lời của Đức Chúa Trời. Những lời của Chúa mà chúng ta thường vi phạm, phần lớn liên quan đến sự thánh khiết, sự trung tín, và sự thỏa lòng trong mọi cảnh ngộ. Dưới đây là một vài liệt kê tiêu biểu a Không dâng mình cho Chúa “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời là thể nào.” Rô-ma 121, 2 b Không trung tín nhóm họp thờ phượng Chúa và thông công với nhau “Chớ bỏ qua sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên bảo nhau, và hễ anh em thấy ngày ấy hầu gần chừng nào, thì càng phải làm như vậy chừng nấy.” Hê-bơ-rơ 1025 c Không cử ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột “Tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột, và chớ tà dâm; ấy là mọi điều mà anh em khá kiêng giữ lấy vậy. Kính chúc bình an.” Công Vụ Các Sứ Đồ 1529; xem thêm 2125 d Không tránh sự tà dâm những hoạt động tình dục ngoài quan hệ vợ chồng “Anh em há chẳng biết thân thể mình là chi thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi thể của Đấng Christ mà làm thành chi thể của điếm đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Anh em há chẳng biết người nào kết hiệp với điếm đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng Hai người sẽ đồng nên một thịt. Còn ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài. Hãy tránh sự dâm dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì, tội ấy còn là ngoài thân thể; nhưng kẻ buông mình vào sự dâm dục, thì phạm đến chính thân thể mình. Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.” I Cô-rinh-tô 615-20 e Không phân rẽ với người chẳng tin “Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin. Bởi vì công bình với gian ác có hòa hiệp nhau được chăng? Sự sáng với sự tối có thông đồng nhau được chăng? Đấng Christ và Bê-li-an nào có hòa hiệp chi, hay là kẻ tin có phần gì với kẻ chẳng tin? Có thể nào hiệp đền thờ Đức Chúa Trời lại với hình tượng tà thần? Vì chúng ta là đền thờ của Đức Chúa Trời hằng sống, như Đức Chúa Trời đã phán rằng Ta sẽ ở và đi lại giữa họ; ta sẽ làm Đức Chúa Trời của họ, và họ làm dân ta. Bởi vậy Chúa phán rằng Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân rẽ ra khỏi chúng nó, đừng đá động đến đồ ô uế, Thì ta sẽ tiếp nhận các ngươi Ta sẽ làm Chúa các ngươi, Các ngươi làm con trai con gái ta, Chúa Toàn năng phán như vậy.” II Cô-rinh-tô 614-18 f Không từ bỏ sự tham lam tiền bạc và vật chất “Vậy hãy làm chết các chi thể của anh em ở nơi hạ giới, tức là tà dâm, ô uế, tình dục, tham lam, tham lam chẳng khác gì thờ hình tượng.” Cô-lô-se 35 “Vả, sự tin kính cùng sự thỏa lòng ấy là một lợi lớn. Vì chúng ta ra đời chẳng đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được. Như vậy, miễn mà đủ ăn đủ mặc thì phải thỏa lòng; Còn như kẻ muốn nên giàu có, ắt sa vào sự cám dỗ, mắc bẫy dò, ngã trong nhiều sự tham muốn vô lý thiệt hại kia, là sự làm đắm người ta vào sự hủy diệt hư mất. Bởi chưng sự tham tiền bạc là cội rễ mọi điều ác, có kẻ vì đeo đuổi nó mà bội đạo, chuốc lấy nhiều điều đau đớn.” I Ti-mô-thê 66-10 “Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian nữa; nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Đức Chúa Cha chẳng ở trong người ấy. Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra. Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.” I Giăng 215-17 Đặc tính của tội lỗi 1. Có tính di truyền Thánh Kinh cho biết, ngoại trừ A-đam, Ê-va, và Đức Chúa Jesus, mỗi một người được sinh ra trong thế gian đều là tội nhân. A-đam và Ê-va vì phạm tội mà trở thành tội nhân nhưng chúng ta là tội nhân vì chúng ta đã mang bản chất tội lưu truyền từ tổ phụ. “Kìa, tôi sanh ra trong sự gian ác, mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi.” Thi Thiên 515 “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội.” Rô-ma 512 “Vì, như bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người khác đều thành ra kẻ có tội.” Rô-ma 519a 2. Có tính phổ cập Tội lỗi không phân biệt màu da, chủng tộc, tuổi tác, giới tính, tri thức, hay giai cấp xã hội. “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa ai có thể biết được?” Giê-rê-mi 179 “Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không. Chẳng có một người nào hiểu biết, chẳng có một người nào tìm kiếm Đức Chúa Trời. Chúng nó đều sai lạc cả, thảy cùng nhau ra vô ích; Chẳng có một người làm điều lành, dẫu một người cũng không.” Rô-ma 310-12 “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.” Rô-ma 323 “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội.” Rô-ma 512 “Vì, như bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người khác đều thành ra kẻ có tội.” Rô-ma 519a 3. Có quyền năng bắt phục tội nhân Tội nhân không có quyền chống cự lại hoặc thoát ra khỏi tội lỗi. “Vả, chúng ta biết luật pháp là thiêng liêng; nhưng tôi là tánh xác thịt đã bị bán cho tội lỗi. Vì tôi không hiểu điều mình làm tôi chẳng làm điều mình muốn, nhưng làm điều mình ghét. Song nếu tôi làm điều mình chẳng muốn, thì bởi đó nhận biết luật pháp là tốt lành. Bấy giờ chẳng phải tôi làm điều đó nữa, nhưng ấy là tội lỗi ở trong tôi. Vả, tôi biết điều lành chẳng ở trong tôi đâu, nghĩa là trong xác thịt tôi, bởi tôi có ý muốn làm điều lành, nhưng không có quyền làm trọn; vì tôi không làm điều lành mình muốn, nhưng làm điều dữ mình không muốn. Ví bằng tôi làm điều mình không muốn, ấy chẳng phải là tôi làm điều đó nữa, nhưng là tội lỗi ở trong tôi vậy. Vậy tôi thấy có luật nầy trong tôi khi tôi muốn làm điều lành, thì điều dữ dính dấp theo tôi. Vì theo người bề trong, tôi vẫn lấy luật pháp Đức Chúa Trời làm đẹp lòng; nhưng tôi cảm biết trong chi thể mình có một luật khác giao chiến với luật trong trí mình, bắt mình phải làm phu tù cho luật của tội lỗi, tức là luật ở trong chi thể tôi vậy. Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân thể hay chết nầy?” Rô-ma 714-24 Sự thể hiện của tội lỗi Tội lỗi xuất hiện dưới ba hình thức 1. Trong tư tưởng Một người có thể không bao giờ có thái độ và hành động tội lỗi nhưng vẫn luôn nuôi dưỡng tội lỗi trong tư tưởng. “Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy làm sạch hết điều ác trong lòng ngươi, hầu cho ngươi được cứu. Ngươi nuôi những ý tưởng gian ác trong lòng cho đến chừng nào?” Giê-rê-mi 414 “Hỡi đất, hãy nghe Nầy, ta sẽ khiến tai vạ đến trên dân nầy, tức là quả báo của ý tưởng nó, vì nó chẳng chăm nghe lời ta, và đã bỏ luật pháp ta.” Giê-rê-mi 619 “Song ta phán cho các ngươi biết Hễ ai ngó đờn bà mà động tình tham muốn, thì trong lòng đã phạm tội tà dâm cùng người rồi.” Ma-thi-ơ 528 Vì từ nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn.” Ma-thi-ơ 519 2. Qua Thái độ Một nguời có thể không nuôi dưỡng tội lỗi trong tư tưởng, không hành động tội lỗi nhưng vẫn phạm tội qua thái độ khinh xuất gây cho người khác phạm tội hoặc dẫn đến những sự phạm tội ngoài ý muốn của chính mình. “Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi.” I Cô-rinh-tô 612 “Nhưng hãy giữ lấy, kẻo sự tự do mình làm dịp cho kẻ yếu đuối vấp phạm.” I Cô-rinh-tô 89 “Cho nên, nếu đồ ăn xui anh em tôi vấp phạm, thì tôi sẽ chẳng hề ăn thịt, hầu cho khỏi làm dịp vấp phạm cho anh em tôi.” I Cô-rinh-tô 813 “Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều làm gương tốt.” I Cô-rinh-tô 1023 3. Bằng Hành động Sự thể hiện cao nhất của tội lỗi là bằng hành động. “Họ đầy dẫy mọi sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ; chan chứa những điều ghen ghét, giết người, cãi lẫy, dối trá, giận dữ; hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ; dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót. Dầu họ biết mạng lịnh Đức Chúa Trời tỏ ra những người phạm các tội dường ấy là đáng chết, thế mà chẳng những họ tự làm thôi đâu, lại còn ưng thuận cho kẻ khác phạm các điều ấy nữa.” Rô-ma 129-32 Kết luận Sự vinh hiển của Đức Chúa Trời là sự chiếu sáng sự nhân từ, sự thánh khiết, và sự công chính của Ngài. Ý muốn của Đức Chúa Trời luôn luôn thể hiện sự vinh hiển của Ngài. Làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời là tiếp nhận sự vinh hiển của Ngài. Tội lỗi là sự thể hiện bất kỳ một tư tưởng, thái độ, hoặc hành động nào không theo đúng ý muốn của Đức Chúa Trời cho nên tội lỗi khiến cho tội nhân thiếu hụt sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Bản chất của tội lỗi là chống nghịch Đức Chúa Trời, không yêu thương người khác như chính mình, và không vâng phục lời Chúa. Tội lỗi có tính di truyền, có tính phổ cập, và hoàn toàn chế ngự tội nhân. Mọi nổ lực của loài người không thể giải thoát loài người ra khỏi sức mạnh và hậu quả của tội lỗi. Huỳnh Christian Timothy 09/09/2007

tội lỗi nghịch tử